Mặc trang phục phòng hộ xong, Ôn Văn chuẩn bị tiến vào khu biệt thự đã biến dị.
Tiến vào nơi này tuy nguy hiểm nhưng không phải ai cũng có tư cách tiến vào, chỉ có người siêu năng cấp Tai Hại có thể tự lập đối phó với tình huống phức tạp mới có thể tiến vào đây tìm kiếm đầu nguồn.
Người siêu năng cấp Tai Họa tiến vào thậm chí có khả năng bị hoàn cảnh quỷ dị ở nơi này đồng hóa, trở thành kẻ địch của hiệp hội.
Vì thế tất cả người siêu năng cấp Tai Họa và hơn phân nửa người siêu năng cấp Tai Hại chia ra canh giữ ở xung quanh khu chung cư, nhiệm vụ chủ yếu là đề phòng quái vật ở bên trong xông ra.
"Tuy đã đồng ý là sẽ tiến vào nhưng quả nhiên vẫn có chút chướng ngại tâm lý." Đứng bên ngoài khu chung cư, Ôn Văn cảm thán nói.
Từ không khí tới đất đai, khắp mọi ngóc ngách ở nơi này đều mang tới cảm giác không tốt cho Ôn Văn, so với lần trước tiến vào đường cống thoát nước còn tởm lợm hơn.
Cống thoát nước thì tốt xấu gì Ôn Văn cũng biết bên trong có gì, có tởm nhất cũng chỉ là ba cái phân nước tiểu đồ thôi.
Mà ở nơi này thì thứ gì cũng có thể tồn tại.
Ôn Văn đi tới sát mép rìa khu hủ hóa, nhìn vào bên trong, đập vào mắt là mặt đất bị bông tuyết bao trùm.
Bông tuyết tỏa ra khí lạnh kinh người, người bình thường chỉ cần sờ một cái thôi cũng sẽ bị tổn thương vì giá rét, nó là sản phẩm của siêu năng lực.
"Đây là năng lực của Băng Hà sao? Toàn bộ bờ rìa khu hủ hóa bị thứ tuyết này bao phủ, giống như một dòng sông băng thật sự..."
Chính vì có 'dòng sông băng' này tồn tại nên tình trạng hủ hóa mới ngừng lại, bằng không nơi mà Ôn Văn đang đứng đã sớm trở thành quỷ vực rồi.
"Băng Hà cấp Tai Nạn, Nhan Bích Thanh cũng là cấp Tai Nạn nhưng chênh lệch của hai người quá xa rồi đi!"
Nhan Bích Thanh chỉ có thể điều chỉnh thuộc tính cơ thể, mà 'Băng Hà' người ta vẫy tay một cái đã trực tiếp đông cứng một nơi rộng như bãi đậu xe rồi, mày làm được không?
Bởi vì khoảnh cách quá lớn, cảnh giới Đồng Hóa thường được chia ra làm bốn cảnh giới nhỏ là hạ tự, trung tự, thượng tự, và chân tự. Mà chân tự cũng chính là cấp bậc có được chút đặc điểm của Chân Ngã.
Người siêu năng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Đồng Hóa như Nhan Bích Thanh thường được xếp vào bậc hạ tự.
Có điều cũng có vài người siêu năng có chút năng lực đặc biệt, một khi bước vào trình tự Đồng Hóa thì cũng đạt tới bậc trung tự hoặc thượng tự, cái này phụ thuộc vào thiên phú.
Nói tiếp thì người siêu năng cao cấp có khả năng phá hoại kinh người như vậy mà Hiệp Hội Thợ Săn có thể làm phần lớn người bình thường không hay biết gì về thế giới này như vậy, thật sự không thể bỏ qua công lao của thiết bị chỉnh sửa ký ức.
Quỳ gối xuống nhảy một phát xa bảy tám mét, trực tiếp lướt qua khu vực bị đóng băng, Ôn Văn rốt cuộc cũng giẫm vào khu đất bị hủ hóa.
Chân có cảm giác mềm nhũn như giẫm lên một cây nấm phủ đầy mạng nhện, mà bên trong cây nấm kia còn ẩn giấu một con gián to với lớp da mỏng, chỉ cần giẫm mạnh thì sẽ xì ra tùm lum, khá là tởm.
"Về nhà lại phải giặt quần áo nữa rồi..."
Ôn Văn ngồi xổm dưới đất quan sát một chút, phát hiện thứ trên mặt đất giống như hỗn hợp của thực vật, máu thịt và côn trùng trộn lẫn, nhưng cụ thể gọi là gì thì Ôn Văn không phân biệt được.
Không chỉ là mặt đất, trên mỗi căn nhà đều bao trùm thứ này, dịch nhờn màu xanh đậm này có thể nhìn thấy ở mọi nơi.
"Lâm Triết Viễn nói, nơi này tạm thời không phát hiện quái vật cấp Tai Nạn tồn tại, tạm coi là an toàn... nhưng mình cứ cảm thấy không an tâm."
Bởi vì hủ hóa lan rộng bất quy tắc nên đầu nguồn có khả năng tồn tại ở bất cứ nơi nào.
Mà Ôn Văn có thể cảm nhận được, hơi thở của quái vật trong những tòa nhà kia không yếu chút nào.
Muốn kiểm tra rõ ràng nơi này thì chỉ sợ phải tốn không ít thời gian.
Trong không khí là vật chất màu xanh lá mù mịt, mặc dù đã đeo khẩu trang nhưng Ôn Văn vẫn cảm thấy nơi này không quá sạch sẽ.
Ôn Văn đi một đoạn ngắn thì nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn truyền tới ở giữa khu cây cối xanh hóa.
Ôn Văn dừng bước, trầm tư hai giây rồi đi về phía đó.
Trong hoàn cảnh này thì cơ bản không có người thường nào may mắn sống sót, nhưng Ôn Văn vẫn muốn xem thử xem quái vật ở nơi này như thế nào.
Anh vừa mới đi được vài bước thì vài con quái quật đã từ trong bụi cỏ đột nhiên xuất hiện rồi lao tới chỗ Ôn Văn.
Ôn Văn vội vàng rút ra Quần Lang, chuyển thành hình thức giảm thanh, một phát bắn qua, cả đám quái vật đều ngã xuống không bò dậy nổi.
"Quá yếu... nếu quái vật ở bên trong này đều là trình độ này thì không tính là phiền phức lớn..."
Lúc này Ôn Văn mới có tâm tư quan sát xem đám quái vật này rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.
Có khi chúng nó là một thứ máu thịt hỗn hợp màu xanh mang theo rễ cây thực vật và bùn đất, có thứ thì thân là thân người nhưng tay chân lại có hình thù rất kỳ quái.
Mà kích cỡ của đám quái vật này cũng không lớn, giống như máu thịt nhân loại và thứ gì đó tùy tiện tổ hợp lại hình thành thành một loại quái vật nhỏ vặn vẹo.
Tuy hình dáng kỳ quái nhưng Ôn Văn có thể từ phong cách này cảm nhận được chút quen thuộc.
Đó chính là cơ thể mẹ tang thất Godo mà anh từng truy bắt trước kia!
"Đám quái vật này lẽ nào có liên quan với Godo? Nhưng nó đã chết rồi cơ mà."
Không chờ Ôn Văn thở hắt một hơi thì thi thể của đám quái vật ngã xuống đất bắt đầu nhúc nhích một cách quỷ dị, tay chân lúc nhúc sáp lại với nhau, giống như muốn ghép thành một con quái vật vặn vẹo lớn hơn.
"Đạn không thể giết được chúng sao, có chút phiền, chẳng lẽ uy lực của Quần Lang không đủ?"
Ôn Văn rút Chước Hổ, muốn bắn một phát vào con quái vật vẫn chưa thành hình.
Anh còn chưa kịp tấn công thì một ngọn lửa hình con chim từ trên bầu trời bay tới, lụi thẳng về phía quái vật không thể diễn tả kia, chỉ một thoáng chốc đã thiêu rụi nó thành than tro.
Sau đó, Ôn Văn nhìn thấy Cung Bảo Đinh đi tới.
"Chú cũng tới à?"
"Chuyện thế này tôi không tới không được."
Cung Bảo Đinh thở dài một hơi, mấy ngày nữa anh sẽ rời khỏi thành phố Phù Dung Hà tới nơi khác làm việc, không ngờ đúng lúc này lại xảy ra chuyện lớn.
"Loại quái vật nhỏ này thực lực không mạnh, có dung hợp hai con lại cũng không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng sinh mệnh lực thì lại rất biến thái, không hủy diệt tới một mức độ nhất định thì chỉ một chốc lát sau sẽ sống lại."
"Ngoại trừ chuyện này, chú còn biết gì nữa không?" Ôn Văn hỏi.
"Không nhiều hơn cậu đâu, tôi cũng mới tới không bao lâu." Cung Bảo Đinh nhún vai nói.
"Con của tao... bọn mày đã giết chết con của tao...."
Âm thanh quỷ dị truyền tới cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, trong khu vực xanh hóa, một con quái vật vặn vẹo chậm rãi bò ra.
Con quái vật này là một người đàn ông nằm ngửa lên, tay và chân bẻ ngoặc ra sau một cách dị thường chống đỡ cơ thể di chuyển.
Cơ thể hắn trướng to hơn vài phần, đủ loại vật chất kỳ quái chất chồng trên người làm hắn trông như một con cá sấu khổng lồ.
"Khoan đã... mày nói bọn tao giết con mày, lẽ nào đám quái vật nhỏ này là con mày? Nhưng mày là đàn ông mà?" Ôn Văn có chút khó tin nhìn tên đàn ông này nói.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo